[V019] Chia ly mùa thu - Phạm Thị Thu Huyền
Ai cũng bảo mùa hè là mùa của chia ly khi hoa phượng nở rực đỏ một góc trời và khi tiếng ve da diết ngân nga trong vòm lá. Nhưng với tôi, lúc giã từ gia đình thân thương sang nước Anh du học trong một chiều thu lành lạnh thì mùa thu đã được tạc là mùa của chia ly.
Để lại ngày chia tay ấy, tôi bắt đầu cuộc sống sinh viên ở đất nước sương mù với biết bao say mê và háo hức. Một năm ba tháng không phải là khoảng thời gian dài để đủ cho mọi cảm nhận, nhưng một năm đã cho tôi những trải nghiệm sâu sắc nhất về cuộc sống, về lý tưởng và tự do ở mảnh đất này. Yêu từng phút giây tôi hít thở bầu không khí mát lạnh, thương từng việc tôi đã làm, say từng nỗi buồn và cô đơn tôi đã nghiệm qua và khát khao từng ước mơ và hoài bão tuổi trẻ.
Thời gian một năm ba tháng ở xứ sở của mùa đông được coi là một dấu mốc chia cuộc đời của tôi làm hai giai đoạn. Hai mươi tư năm trước đó tôi tồn tại trong một cái vỏ kén với sự bao bọc và chở che của gia đình. Tất cả đam mê, suy nghĩ và cuộc sống thường nhật được gói gọn trong cái vỏ vô hình đó. Miêu tả trừu tượng hơn là hình ảnh một chú ếch ngồi nơi đáy giếng ngắm trăng và tưởng bầu trời cũng chỉ nhỏ bằng miệng giếng. Rồi cái vỏ đó bỗng vỡ bung để tôi vươn mình phổng phao khi bước chân đầu tiên đặt lên mảnh đất này. Cũng mùa thu mà sao cảm giác khác xa dường vậy. Gió ở đây lạnh như gió của mùa đông Hà Nội và bầu trời chỉ mang một màu xám trầm man mác. Tôi run rẩy kéo theo ba cái vali nặng đến 60 kg để lên tàu từ London về Liverpool. Bỡ ngỡ, mệt mỏi và mê man không bằng nỗi cô đơn đang dần xâm chiếm tâm hồn. Nhưng những nụ cười, những cái tay kéo giúp hành lý của người dân nơi đây bỗng làm tôi thấy sao mà ấm áp.
Hai mươi tư năm cuộc đời trước đó, tôi không biết nước Anh có nhiều màu da sinh sống với một cộng đồng văn hóa vô cùng đa dạng đến vậy. Bạn sẽ không cảm thấy mình lạc lõng vì mình là người ngoại quốc bởi trên mọi con đường đều có người Phi, người Trung quốc, người Mã lay đi lại trò chuyện rất rộn rã. Và trong số những người bạn tốt nhất của tôi khi ở Liverpool có một người Indo – chị Inge và một người Nigeria – chị Joy. Nhờ họ mà tôi thấy thật sự mình đang sống chứ không chỉ tồn tại. Sống một cách thực sự có ý nghĩa và đầy lý tưởng, điều mà bao năm qua tôi chưa từng nghĩ đến. Những lần cùng chị Inge đi nhà thờ Metropolitan tham gia buổi trà sau giờ lễ cùng những người bạn già đã dạy cho tôi nhiều về văn hóa của người Anh với những câu chuyện về cuộc sống thường nhật và về những đất nước khác. Và những lần quyên góp đồ để bán trong hội chợ từ thiện của nhà thờ đã làm nước mắt tôi rơi bởi có những cụ già nghèo lắm nhưng vẫn cố gắng lục trong túi áo những đồng xu lẻ cuối cùng để vào cái hộp ủng hộ. Tôi hiểu rằng dù ngay tại một đất nước được coi là cường quốc vẫn còn nhiều những người khốn khổ nhưng trái tim ấm áp rạng rỡ như ánh mặt trời.
Một trong những ký ức không bao giờ có thể quên ở Liverpool là những ngày mùa đông lạnh giá. Mấy tháng liền trời âm u và mưa rả rích. Gió biển hung hãn cứ muốn giựt phăng cây dù tôi đang cố giữ trong tay khi bước đi trên con đường băng tan trơn trượt. Cảm thán nghĩ chắc đất nước này chắc được hình thành từ mây xám và nước đá nên đa số thời gian trong năm bầu trời triền miên trong ảm đạm. Thời tiết lạ lùng này khiến nỗi nhớ nhà bỗng trở nên cồn vào và quay quắt. Nhưng, chắc tôi được sinh ra dưới vì sao may mắn nên trái tim tôi đã được sưởi ấm bởi những tình bạn, bạn đồng hương và bạn quốc tế. Chưa khi nào tôi cảm nhận được sâu sắc về thứ tình cảm này như trong khoảng thời gian đó. Những con người mà đến tận bây giờ và có lẽ cả mai sau đang và vẫn sẽ là một phần quan trọng trong cuộc sống và ký ức của tôi. Chỉ là đơn giản những lần quốc bộ cùng nhau qua những con đường dài để sẻ chia tâm sự, rồi những lần quây quần nấu nướng để giới thiệu những món ăn của quê hương, và những lần chia cặp đánh cầu lông ở trung tâm thể thao của trường. Nhẹ nhàng mà giản dị như vậy, nhưng từng ngày trôi qua như mạch nước ngầm thấm dần vào từng thớ đất tâm hồn như cây khẳng khiu nhờ mưa xuân mà nở rộ hoa lá.
Thật sự, hơn một năm đi học xa quê hương tôi đã sống bằng cả cuộc đời hơn hai mươi năm trước đó. Những bài học không chỉ được học qua sách vở trên giảng đường mà còn qua những người bạn khác màu da. Tôi bỗng nghiệm ra một điều là ở nơi đâu có những trái tim chân thành và nhiệt huyết thì hạt giống của tình bạn luôn nảy mầm tươi tốt, và những mầm cây tình bạn này sẽ tồn tại bất diệt bất chấp quy luật thời gian và không gian một khi nó được chăm bón bằng sự nồng ấm của tình người.
Nhưng "Trăng tròn để mà khuyết. Hoa nở để mà tàn. Người gặp để chia ly" như một quy luật tất yếu của cuộc đời, để lại vào một ngày thu, tôi từ biệt xứ sương mù với bao nỗi niềm chồng chất. Có thể sau này và mãi mãi tôi sẽ không còn cơ hội để gặp lại những người bạn nơi đây bởi những ngăn cách vô hình và hữu hình của tạo hóa. Có thể sẽ không bao giờ tôi được sống một cách hồn nhiên và chân thành nhất với bản thân như quãng thời gian ở Livepool. Dù sau này cuộc đời tôi có như thế nào đi nữa, thì những hoài bão và tình yêu đã có ở nơi ấy sẽ mãi là ngọn đuốc dẫn đường để tôi không bị lạc lối giữa muôn trùng thử thách.
Nhỡ rõ vào một sáng mùa thu nước Anh rất lạnh, tiễn tôi về có hai người em, một người ôm tôi thật chặt hẹn ngày trở lại quê hương, còn một người đã giúp tôi gồng gánh hành lý từ biệt. Ngồi yên ổn trên máy bay sau khi mệt nhoài với thủ tục và đồ đạc, lòng tôi như lạc vào một thế giới không hương không sắc. Không suy nghĩ, không cảm nhận mà cứ lầm lũi để thời gian trôi đi, cái duy nhất làm tôi có cảm giác là cái lạnh khắc khoải mùa thu của đất nước mà mình sắp từ biệt không biết đến khi nào trở lại. Nỗi lòng như tâm trạng của người xưa trong thơ của Nguyễn Đình Thi, cũng một người ra đi mà không dám nhìn lại trong một ngày thu buồn man mác:
"Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy".
Phạm Thị Thu Huyền
Thời gian học tại Anh: Từ năm 2008 đến năm 2009
Khóa học và trường học tại Anh: Thạc sỹ Luật tại Đại học Liverpool
Bài liên quan
- [V001] Winchester – Nguyễn Quí Hiển
- [V002] Có một đất nước như thế - Nguyễn Ngọc Sinh
- [V003] Chuyện tình UK - Nguyễn Huyền My
- [V004] Sheffield Nàng sơn nữ tôi yêu - Phan Đình Quyết
- [V005] Bristol streamlines - Đỗ Trường Giang
- [V006] Lặng lẽ Luân Đôn - Đặng Huỳnh Mai Anh
- [V007] Con có thích nước Anh không? - Nguyễn Kiều Anh
- [V008] Bà chúa Tuyết - Nguyễn Lê Hoàng
- [V009] UK, 3 tháng và mình - Phạm Ngọc Minh Trang
- [V010] Mùa Xuân - Szomborg Hương Thảo
- [V011] Tôi đến với nước Anh cũng bởi cái Duyên - Đỗ Thị Thu Thơm
- [V012] London Đen, Trắng, Vàng - Bùi Trà My
- [V013] Lâu đài trên mây - Trần Hoàng Khánh Linh
- [V014] Coventry và những kí ức ngắn ngủi của tôi - Nguyễn Đức Tuấn
- [V015] Anh quốc - Đất nước của những giấc mơ - Nguyễn Liên Hương
- [V016] Nước Anh và những cây dù - Lê Hồng Trang
- [V017] SVUK CUP - Đam mê bóng đá Việt tại Anh - Minh Quân Hoàng
- [V018] Trái tim London - Đoàn Xuân Hải
- [V020] Giáo dục Anh - Đôi điều cảm nhận và suy nghĩ từ một khóa học - Nguyễn Thị Thu Thủy
- [V021] Những khoảng trời London trong trái tim tôi - Nguyễn Thị Kim Thu
- [V022] Stirling, Nước Anh Và Những Hoài Niệm Dấu Yêu - Huỳnh Ngọc Mai
- [V023] Note cho ngày chia tay - Hoàng Kim Thu
- [V024] Cổ tích về những cây cầu London - Hoàng Thu Phương
- [V025] Nước Anh với con đã không chỉ là "YÊU" - Bùi Thị Hồng
- [V026] UK và những bước chân chưa dừng lại - Nguyễn Thanh Huyền
- [V027] Đừng bỏ rơi giấc mơ - Phạm Hải Chung
- [V028] Nước Anh - Một vòng trải nghiệm - Nguyễn Tuyết Trinh
- [V029] Bournemouth – Góc nhỏ bình yên - Vũ Thị Quỳnh Phương
- [V030] Tôi đi tìm... tôi - Nguyễn Thu Giang
- [V031] Đừng chọn UK nếu bạn chưa sẵn sàng - Quách Thị Thu Hương
- [V032] Về Bath, về những ngày vàng hạnh phúc - Đỗ Minh Huyền
- [V033] London - Cuộc hành trình tuổi trẻ - Nguyễn Ánh Hồng
- [V034] Nước Anh - Những khoảng lặng trong tôi - Nguyễn Mạnh Cường
- [V035] Southampton: bệ phóng cho thành công - Lê Trung Hiếu
- [V036] Cảm xúc - Trần Khánh Linh
- [V037] UK - Bầu trời ký ức trong tôi - Phạm Thị Thanh Huyền
- [V038] Newcastle Upon Tyne - Vẫn mãi một tình yêu - Phạm Xuân Quyết
- [V039] Nước Anh trong mắt tôi - Ước mơ đã thành hiện thực - Phạm Minh Tâm
- [V040] London - Kí ức những ngày xuân hạ thu đông - Nguyễn Thùy Dương
- [V041] Khám phá chính mình - Lê Thị Huyền Trang
- [V042] London - Tôi yêu - Nguyễn Thị Thu Huyền
- [V043] Trà chiều - Vũ Nguyễn Hà Anh
- [V044] Ở Anh, tôi thấy mình an nhiên - Bùi Thị Ngọc Thảo
- [V045] Trường đời - Nước Anh - Trịnh Thị Hoàn Hảo
- [V046] Nước Anh và một lần tôi đến - Nguyễn Văn Hòa
- [V047] Nước Anh trong mắt tôi - Khi những điều nhỏ bé trở nên đặc biệt - Ninh Thị Thanh Hà
- [V048] Bản lĩnh - Trần Bảo Anh
- [V049] Tôi nợ nước Anh một lời cảm ơn - Nguyễn Thị Hoài Thương
- [V050] Những lá thư tay - Đào Minh Trang
- [V051] - Nước Anh, vương quốc trong mơ của tôi - Chu Thị Lữ
- [V052] - Viết tặng con - Phạm Thị Lê Vân
- [V053] - Ước mơ là của riêng mình - Ngô Lê Hoàng Phương
- [V054] - Những thứ không tên - Đỗ Thị Trà Mi
- [V055] Niềm mong một ngày được trở lại nước Anh - Lê Thị Bích Hồng
- Cuộc thi “Nước Anh trong mắt tôi 2013” – một chặng đường ấn tượng
- Công bố kết quả cuộc thi Nước Anh trong mắt tôi 2013
Bạn muốn bình chọn và bình luận cho bài dự thi này?